Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

7 LOVE NOT REALLY

Được sinh ra vào cuối tháng 8, em tự hào là một Sư Tử, được mệnh danh là sự kết hợp của sự thông minh, hóm hỉnh, mạnh mẽ, tài năng, hào phóng và nữ tính. Tuy nhiên, em cũng được thừa hưởng thiên tính vui vẻ, khiêm tốn, thật thà và chăm chỉ của các thiên thần Xử Nữ.



Và………..
Một tiết học lộn xộn trong cái nóng oi ả của tiết trời mùa hè, sắp kết thúc một năm học nữa, năm thứ 2 của quãng đời sinh viên… Anh đột nhiên bước vào lớp, chẳng ai để ý, cũng chẳng ai màng đến xuất hiện của anh, trừ em. Lúc đó, trong không gian ấy, em cảm tưởng như chỉ có anh và em, mọi thứ xung quanh đều ko tồn tại nữa. Đột nhiên tiếng ba cậu bạn thân, ba thằng bạn duy nhất trong lớp vang lên: Anh Dương! Lâu lắm ko gặp, sao tự nhiên hôm nay lại học cùng bọn này thế?
Hai tuần sau đó, lớp học kết thúc và em cũng ko còn gặp anh nữa. Bỗng một ngày ko hiểu sao, tên của anh lại xuất hiện trong danh sách bạn bè trên facebook của em, em chẳng thể nhớ nổi. Và cũng chẳng thể nhớ nổi chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau từ khi nào, tại sao lại nói chuyện, và nói những chuyện gì cho đến tận hôm nay. Em chỉ biết mỗi buổi tối em ngồi lê la cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để chờ đèn Nhà anh sáng, để có thể huyên thuyên cùng anh cho tới tận khuya. Có lúc em tự hỏi, tự chất vấn bản thân, tại sao lại chỉ thích nói chuyện với anh thôi trong số vô vàn những người bạn khác. Và tất nhiên em cũng đã ko thể nhận ra được EM đã YÊU ANH từ khi nào???
Thời gian cứ thế trôi đi, em ko đủ dũng cảm để nói với anh điều đó, hơn nữa vì lòng kiêu hãnh của một nữ chúa sơn lâm, em lại càng ko đủ can đảm để chấp nhận 1 lời từ chối. Tức nước vỡ bờ, em ko thể che dấu được nỗi niềm này lâu thêm nữa. Để chắc chắn hơn cho phần thắng của mình,và thăm dò phản hồi của anh, em đã liều mình hỏi anh, tất cả nội dung dưới hai chữ GIẢ SỬ,……
- Anh này
- Anh Dươngggggggggggggg !
- Ơi
- Anh đây
- Em hỏi anh câu này nhé, GIẢ SỬ thôi nhé.
- Uhm
- Giả sử em thích anh thật thì anh sẽ làm thế nào?
- Thì em cứ thích.
Câu trả lời đủ ngắn của anh đã khiến em nhói lòng một chút, em cảm nhận có một sự vô tư quá đỗi, nhưng vẫn mang hy vọng, chờ anh trả lời thêm một vài câu nữa. Và tin nhắn của anh:
- Ai cấm đâu
- Vậy nếu em đứng trước mặt anh và nói cho cả thế giới biết em yêu anh thì anh sẽ phản ứng thế nào?
- Anh chưa thấy con gái làm thế. (Anh trả lời, được tặng thêm cả con gấu ngộ nghĩnh.)
- Anh cứ trả lời câu hỏi của em trước đi.
- Thì anh cũng sẽ rất vui vì có người có tình cảm với mình như vậy. Nhưng lúc đó anh thích hay ko thích em thì anh cũng phải đưa em ra chỗ kín đáo để thể hiện.
- Nhưng mà lúc đó có rất nhiều người lắm, vậy phải làm sao ạ? Trả lời thật lòng nhé.
- Thì anh rủ em mình đi ăn kem đi, thế là thoát được đám đông.
- Thế thì em mất mặt lắm vì mọi người sẽ nghĩ rằng anh ko thích em, em bị 7love rồi (bởi vì thật lòng em cũng đang suy nghĩ như vậy)
- Đâu phải thế, lúc đó anh có từ chối đâu, cũng đâu đã nhận lời.
- Nếu anh bị đám đông ép buộc trả lời thì sao?
- Thì có sao nói vậy
- Uhm em hiểu rồi.



Câu chuyện tối nay chỉ kết thúc ở đó, với sự đa sầu đa cảm của mình và những cảm nhận sau bao nhiêu năm tháng qua, cộng với câu hỏi vu vơ của anh mấy dạo trước “ Em làm em gái anh nhé!”, em cũng đủ hiểu anh chỉ coi em như một người bạn. Có chút gợn buồn miên man, em ngồi trước màn hình máy tính và lặng sâu trong suy nghĩ. Có lẽ thế cũng tốt, em tự an ủi mình, từ giờ em sẽ ko ảo tưởng nữa, sẽ giữ lại hình bóng anh với những kỉ niệm đẹp. Nhớ lại hình ảnh của anh, một thanh niên bảnh trai, dáng vẻ thư sinh, thanh thoát và đầy gợi cảm. Anh cũng thông minh, hóm hỉnh, ga lăng và rất tôn trọng phụ nữ, đặc biệt nhường em lắm, vì hình như với anh, em lúc nào cũng bé bỏng và cần được che chở, như người anh trai bảo vệ cô em gái. Anh nho nhã, am hiểu và tế nhị trong từng lời ăn tiếng nói, cách đi đứng và cách hành xử. Anh vốn ít nói và hơi lạnh lùng, có lần tếu táo anh bảo em: “Anh có cảm tình với chị em cũng gọi là ở mức độ háo sắc thôi. Những lúc anh lạnh lùng thực ra là lúc anh đang ngắm gái đấy, anh giả vờ lạnh lùng cho đỡ sợ thôi. Anh nhát gái lắm mà, chẳng dám mở miệng tán em nào, em biết đấy, nếu anh mà giỏi ăn nói chút chắc giờ đầy gái theo anh rồi, như bạn Tommy Tùng trường mình ấy em”. Em chỉ biết cười khì, vì lúc đó những lúc anh đùa em như vậy em cũng cảm thấy có chút gì đó tổn thương lắm lắm, ngồi bên em mà anh toàn nghĩ đến các bạn ở đâu đâu ấy. Nhưng em chấp nhận thôi, chỉ tại em…… đơn phương đến với anh.
Thôi miên man, em chìm vào giấc ngủ, từ đó mọi việc cứ diễn ra bình thường, em tốt nghiệp, có được công việc như em mong muốn, tụi mình vẫn liên lạc với nhau như trước đây, chỉ qua điện thoại và internet. Hà Nội và Quảng Ninh, quãng đường cũng ko quá xa, thỉnh thoảng mình mới gặp nhau như hai người bạn thân.
Năm 27 tuổi, bố mẹ giục em lấy chồng, bố mẹ đã chán chường với những lời hứa và ko thể tin em được nữa. Đến lượt họ, đành nhúng tay vào chuyện tình duyên của em, nào là cắt duyên, nào là tìm tuổi, tìm người, mai mối nọ kia… khiến em cũng đến khó chịu.
Nỗi lòng này chỉ mình em giấu kín. Cho đến một ngày, anh đến và lắng nghe tất cả, em lúc đó như đã nửa say nửa tỉnh vì sô-chu. Bỗng nhiên, ngay cả đến em cũng ko tin vào thực tại, anh ôm trầm lấy em và nói : Mình kết hôn đi em. Em cảm nhận được sự run rẩy trong anh và hơi thở ấm áp của anh, người em như mềm ra vì xúc động và hạnh phúc, cảm giác được che chở và yêu thương. Đã 7 năm trôi qua, em tưởng như thật dễ dàng để có thể đưa anh vào dĩ vãng với bản tính mạnh mẽ vốn có của mình, nhưng em đã lầm, em chưa bao giờ quên anh. Anh giải thích và xin lỗi vì đã để em chờ anh quá lâu, anh tự trách bản thân mình. Cả hai đều đã có những rung động nhưng chẳng ai chịu nói ra chỉ vì những suy đoán riêng tư. Nhưng ko sao anh ạ, dù sao mình cũng đã được gần nhau, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời em. Em sẽ yêu anh hết chọn đời này, sẽ là người vợ - người tình - người tri kỉ của anh.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét